Thứ Tư, 7 tháng 10, 2009

Ký ức

Tuổi thơ của tôi không được như bao bạn bè cùng lứa tuổi tôi ngày ấy.Tôi lớn lên trong 01 gia đình đông anh,chị,em.Một mình cha phải nuôi cả 9 anh,chị em tôi.Mẹ tôi thì đúng mực 01 người vợ của thời xưa.Mẹ suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà.coi sóc việc nội trợ ,quán xuyến trong nhà.Tất cả kinh tế gia đình đều mỗi mình cha lo.Gánh nặng đè lên vai cha nên không lâu sau khi sinh tôi ra cha đã ngã bệnh.Kinh tế gia đình gặp khó khăn.Các anh,chị tôi đã phải bỏ học để đi làm thêm phụ giúp gia đình.Nhưng tôi là út nhất nhà,nên được các anh,chị tiếp tục cho theo học.
Khi tôi lên lớp 8,cha tôi mất khi không còn sức để chống lại với cơn bệnh.Cha mất đi gia đình tôi lúc ấy rất khó khăn.,tôi phải nghỉ học vì không có tiền.Ban ngày tôi làm đủ thứ việc.Tôi đi đến những nơi cho lãnh hang về làm gia công,lúc thì thêu từng cái khăn,lúc hết hàng thêu thì lãnh áo,quần về may,hoặc đan từng cái giỏ.Tôi kiếm được tiền để đêm về tranh thủ đi học những lớp phổ cập.Tôi không được như các bạn cùng trang lứa được mặc quần,áo đẹp,được đi chơi với cha,mẹ……Cuộc sống như thế cứ kéo dài cho đến khi tôi học hết lớp 12,và theo học thêm cho đến khi lấy được cái bằng kế toán Công-Thương-Tiểu thủ công nghiệp,thì tôi nghỉ học và tập tễnh bước những bước chân vào đời.
Ngày ấy,ở quận 11 có rất nhiều cơ sở tiểu thủ công nghiệp.Tôi may mắn được giới thiệu vào làm ở 01 cơ sở đúc gang.Tôi lảnh sổ sách về khai thuế,dần dần do sự nhạy bén,tôi len lỏi và biết nhiều cơ sở hơn.Tôi lảnh sổ nhiều hơn ở các cơ sở thuộc nhiều ngành nghề như:dầu gió,Thuộc da,may mặc,hoá chất,etc.....Thu nhập của tôi từ đó có khá hơn.Sau vài năm khi thu được 01 số kinh nghiệm ,tôi đến và làm việc ở cơ sở của chị Xuân(01 người lúc ấy đã khá tốt đối với tôi).Chi đã đối xử rất tốt với tôi.Lúc ấy chị như là người chị của tôi vậy.Một thời gian sau đó tôi lại tiếp tục theo học để lấy bằng đại học kinh tế khoa kế toán.
Cuộc đời trải qua những thăng trầm,buồn vui.Tôi cũng đã biết yêu,biết rung động trước những tình cảm.Nhưng dường như hạnh phúc không luôn mỉm cười với tôi.Cứ mỗi khi tay tôi gần như chạm đến hạnh phúc là nó lại tan biến mất.Rồi cứ thế trôi qua làm tôi quên mất tuổi xuân của tôi đã đi qua 01 cách nhẹ nhàng.
Thoáng qua tôi đã bước vào ngưỡng cửa của tuổi 40.Tôi gặp anh rất tình cờ,rồi anh động viên,an ủi tôi.Tình cảm của chúng tôi lớn dần theo thời gian,đến khi nhận ra thì tôi đã yêu anh mất rồi.Tôi đã quyết định đi chung con đường với anh,lập nghiệp nơi xa.
Ngày sắp ra đi được cùng anh bước tiếp trên con đường,lý ra tôi phải rất vui.Nhưng sao trong lòng tôi trống vắng quá.Tôi chợt suy nghĩ rằng:Tất cả những người thân của tôi đã hy sinh cho tôi quá nhiều.Để đến hôm nay tôi ra đi như thế liệu tôi có phải là người sống quá ích kỷ và vô tình hay không?
Tôi chợt thèm được cảm giác sà vào lòng mẹ để kiếm 01 cảm giác bình yên,nghe bên tai những lời nói trầm ấm,những lời động viên an ủi của mẹ.Tôi nhận ra mình đang sống trong cái vòng lẩn quẩn để khi ngồi lại giữa khoảng không,giửa đêm tối để nhận ra tôi đã đánh mất tất cả khi đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét